Mệt mỏi giờ mới ngấm vào sâu trong tiềm thức, Đông Phong buông mi mắt xuống, thiếp đi. Đến chừng 30 phút, khi có tiếng loa phát thanh phổ biến trò chơi tiếp theo, cô giật mình từ từ mở mắt.
- Dậy rồi sao?
Âm thanh dịu dàng bên tai, Đông Phong không đưa mắt sang nhìn người bên cạnh, chỉ nhàn nhạt đáp.
- Sao không gọi tôi dậy?
- Cậu ngủ say vậy sao nỡ gọi.
Minh Nguyệt giọng tinh nghịch, Đông Phong cũng không mở miệng nữa, tầm mắt một lần nữa hướng lên bầu trời.
- Sắp rét đậm rồi! – Minh Nguyệt thở dài.
- Ừ!
- Mà hôm nay cậu trông rất tuyệt nha, rất nhiệt tình!
Minh Nguyệt tươi cười hướng Đông Phong, Đông Phong hơi chột dạ, mặt liền phiếm hồng.
Nghĩ ngợi một lúc, Đông Phong mới chậm rãi mở miệng:
- Nguyệt, hình như tôi có khác.
Minh Nguyệt hơi giật mình rồi cũng mỉm cười, gật nhẹ đầu.
- Đúng vậy! Nhưng theo hướng tích cực, tôi rất vui!
- Tích cực?
Đông Phong giờ mới quay sang nhìn Minh Nguyệt, lông mày khẽ nhíu lại, hoàn toàn là khó hiểu.
Minh Nguyệt nhìn biểu cảm lúc này của Đông Phong, hơi ngờ ngợ, rồi lại mỉm cười.
- Cũng không thể nói là khác, đúng ra là trở lại như trước.
Đông Phong lại nhíu mày, nhìn chằm chằm Minh Nguyệt, đồng tử long lanh như là đã hiểu điều Minh Nguyệt nói.
Khẽ thở dài, Đông Phong gật nhẹ rồi lại đưa mắt nhìn lên bầu trời.
- A, Phong, chị ở đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-thuoc-ve-ta/2325077/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.