- Sao lại gấp gáp vậy, có việc gì sao?
Tử Yến theo Hỏa Lang trở về phòng, khi ngồi xuống giường liền thắc mắc.
- Ta sợ ngươi cảm nắng, đáng ra ngươi không nên ngồi ngoài đó.
Hỏa Lang vừa nói, vừa cầm cốc nước đưa cho Tử Yến.
Tử Yến bất ngờ, nhìn Hỏa Lang một lúc, rồi mỉm cười.
- Ngươi... lo lắng cho ta?
- Chứ sao? Ngươi mặt đỏ ửng, mồ hôi vã ra khắp mặt. May mắn mà ta còn có thể nhanh chóng kết thúc trận đấu. Không thì ngươi định ngồi đợi đến khi ta và Quân ca ca tỉ thí xong sao? Nếu ta dùng lối đánh thông thường, chắc ngươi chết héo ở đấy rồi – Hỏa Lang thản nhiên nói, một chân quỳ xuống, đầu ngẩng lên nói với người đang ngồi trên giường.
Tử Yến run rẩy, tay bất giác chạm nhẹ lên mặt Hỏa Lang. Hỏa Lang rùng mình, định phản xạ lại thì Tử Yến đã đặt lên môi nàng một nụ hôn. Hỏa Lang kinh hãi, định đẩy Tử Yến ra, khi tay chạm đến vai nàng, vai nàng run rẩy, từng giọt ấm rơi xuống mặt Hỏa Lang. Hỏa Lang nhất thời là ngồi im, không thể nhúc nhích, đồng tử đen đen láy hoàn toàn dao động.
Tử Yến đang khóc.
Môi kề môi.
Hỏa Lang rối bời, nhất thời là không biết làm sao thì môi Tử Yến đã dần dần rời khỏi môi nàng. Tử Yến nước mắt vẫn rơi, cố nở ra nụ cười an ủi người đang ngơ ngác trước mặt:
- Ta xin ngươi... nếu không yêu ta, đừng đối xử quá tốt với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-thuoc-ve-ta/2325150/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.