Tắm xong cũng đã đêm muộn, đặt lưng lên giường, toàn thân Hỏa Lang mềm nhũn. Vừa leo núi chưa nghỉ ngơi đã phải đi chẻ củi, giúp đại sư làm cơm chay. Điều làm nàng bất mãn là dù vị hòa thượng kia đã biết nàng vốn là nữ nhi, nhưng vẫn bắt làm mấy công việc nặng nhọc này. Mai còn được phân phó đi lấy nước, hết thảy giờ chỉ mang tâm bất mãn mà thôi.
Nhắm chặt mắt. "Giờ Uyển Vân muội đang làm gì nhỉ?". Tự đưa ra câu hỏi, rồi tự đáp "Chắc đang chơi cờ với Minh Hiển đệ, xuống thị trấn chơi với Minh Hiển đệ, làm gì đó với Minh Hiển đệ, hết thảy đều là với Minh Hiển đệ". Rồi sực tỉnh, cảm thấy khó hiểu, không thể nghĩ được là mình lại đang khó chịu về sự xuất hiện của Hiển đệ. Tát mạnh vào mặt để tỉnh táo, rồi một thanh âm trong đầu xuất hiện "cả đời này chỉ được mình ta đánh ngươi, tuyệt đối không ai khác được phép làm ngươi đau. Ngay cả khi đó là ngươi, cũng không được phép". Hối hận sờ tay lên má, thở dài "ta thất hứa, xin lỗi sư muội".
Đêm thứ nhất tại chùa cũng qua đi.
.
Sáng sớm, nhớ rõ việc cần làm, liền nhanh chóng đi xách nước giúp đại sư. May mắn là nguồn nước không quá xa, đi bộ một chút là có thể đến nơi. Nhưng bất mãn là Hỏa Lang phải đem cả quần áo đi giặt, đồ của mình thì còn vui vẻ chứ lại còn thêm đồ của lão hòa thượng. Ấm ức lại thêm ấm ức, nét mặt khi nhận quần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-thuoc-ve-ta/2325213/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.