Đây là lần đầu tiên tôi biết được cảm nhận một đồ vật có tuổi là như thế nào. Khi ngón tay chạm vào cuộn thánh chỉ, tôi có cảm giác như mình đang xuyên không...
Tiếc rằng những người xuất hiện không hề đẹp mắt như những nhân vật trên phim truyền hình, quần áo cũng không hoa lệ như vậy, thế nhưng nó lại càng chân thực hơn.
Những hình ảnh này như những thước phim chiếu trong đầu tôi, đưa tôi quay về đời nhà Thanh, Trung Quốc hơn một trăm năm trước... Đúng như Thiệu Kiến Hoa nói, lão tổ tông của anh ta tên là Thiệu Chi Lam, là quan nội các Đại học sĩ, trong nhà có một vợ một thiếp, bên dưới có hai con trai, một con gái.
Cả đời Thiệu Chi Lam sống rất thận trọng, ông ấy đã từng là thầy dạy cho Thái tử, cũng là Hoàng đế sau này, cho nên trước lúc cáo lão về hưu, Hoàng đế đương triều vẫn giữ đãi ngộ theo cấp bậc ban đầu của ông. Còn cấp đất đai nhà cửa ở quê quán Quảng Đông cho Thiệu Chi Lam, để ông ấy dưỡng già.
Đáng tiếc Thiệu Chi Lam hồi hương không được mấy năm đã qua đời vì bệnh tật, trước khi lâm chung, ông ấy dặn người nhà đem một mảnh đất mà lúc trước được Hoàng thượng ban cho làm mộ phần. Về sau, các con cháu của Thiệu Chi Lam đều được an táng ở đó.
Mảnh đất này năm đó đã được đại sư phong thủy xem qua, tuy bên trong không có hoàng khí nhưng âm trạch và địa thế nơi đây có thể tạo phúc cho con cháu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tim-xac/2952757/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.