“Em…em không cố ý đâu..” Tôi cúi đầu không biết làm thế nào, bị sốt tôi cũng rất khó chịu, mắng tôi có tác dụng sao? Tôi cũng không ngờ chỉ bị gió hôm qua thổi một tí liền bị sốt a, tôi không cố ý.
Anh bước đến, ôm lấy thắt lưng của tôi, vẫn không quên buông lời trách mắng:”Thật đúng là không yên, giày đâu?”
Anh đưa tôi đến bệnh viện mà không mang giày theo, tôi hợp tình hợp lý nói:”Anh chỉ mang em tới bệnh viện thôi, còn giày vẫn ở trong căn phòng lớn trống rỗng kia.”
Hai mắt anh nhíu lại:”Ý của em đó là lỗi của tôi sao? “căn phòng lớn trống rỗng kia”? Cho em ở nơi đó mà em vẫn không thích à?”
Mất hứng, tôi chính là không thích cái nơi ấy đấy, yên ắng âm u không có lấy một tí hơi người, phải sống ở đó tám hay mười ngày tôi sẽ điên luôn cho anh xem.” Nó vốn một căn phòng lớn trống tuếch trống toác còn gì, đến một người cũng không có.”
“Có thể gây lộn như vậy chứng tỏ em khỏe rồi, bây giờ đi về, những chuyện khác nói sau.” Nói xong, anh ôm tôi rời khỏi bệnh viện.
Trên đường đi hai người hầu như không nói gì, về đến biệt thự, anh kẹp tôi ở khuỷu tay rồi mở cửa xe, tôi không dám giãy dụa, nắm chặt lấy quần áo của anh, chỉ sợ anh thả lỏng tay thì tôi sẽ bị toạch cái rầm xuống đất.
Tới phòng ngủ, anh đặt tôi trên giường, nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, cau mày:”Đi tắm nhanh lên.”
Lập tức nhảy xuống giường, lại chọc giận anh:”Đi giày vào.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tinh-ba-dao/1610379/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.