Sáng hôm sau, tôi vẫn như lúc trước dậy rất sớm.
Tối hôm qua Hoa tiên sinh không tới, nên ngủ được một giấc rất ngon.
Chính là không biết vì sao trong lòng luôn có một niềm dự cảm xấu, tim đập rất nhanh, nói với vú nuôi buổi tối không ăn cơm liền đi ra ngoài.
Tới phòng học, chợt nhìn thấy Tử Kiềm đang ngồi ngẩn người trên ghế .
Đi tới bên cạnh hắn, thế nhưng hắn lại không hề phát hiện ra sự có mặt của tôi. Thật kì lạ!
“ Tử Kiềm.”
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt tràn ngập lửa giận, không nói hai lời túm lấy tôi chạy ra bên ngoài.
Đi thẳng đến cổng sau của trường học, phía sau cửa bắt đầu có tốp năm tốp ba nhóm người xuất hiện, đều dùng ánh mắt khác thường đánh giá tôi và Tử Kiềm. Hắn đem tôi áp vào góc tường, âm thanh theo hàm răng phát ra một câu hỏi:” Thiển Thiển, cậu có biết tôi đã nhìn thấy thứ gì trong ngăn bàn của cậu không?”
Tôi khó hiểu, lắc đầu.
Lửa giận trong mắt hắn càng lúc càng sâu, “ Đừng nói với tôi là cậu không biết, cũng đừng nói với tôi rằng vật đó không phải của cậu.”
Vẫn không rõ hắn đang nói đến đồ vật gì, nhưng tôi không thích hắn dùng loại ngữ khí này nói chuyện với tôi, Tử Kiềm không nên đối với tôi như vậy, “ Tử Kiềm, cậu điên rồi, cậu không nói cho tôi biết đồ vật đó là cái gì thì dựa vào đâu mà một mực chắc chắn nói đó là đồ của tôi.”
Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, im lặng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tinh-ba-dao/1610551/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.