Hai tay Phác Ân Tuệ đều bị trật khớp, buông thõng xuống, cơ thể vô lực dựa vào người Tang.
Mặc dù Tang rất phong độ mà không đẩy cô ta ra nhưng vẻ mặt gấp gáp như muốn phủi sạch quan hệ của anh khiến mặt cô ta lúc trắng lúc xanh.
“Tang.” Lúc này thì nước mắt Phác Ân Tuệ thực sự trào ra, khuôn mặt lúc nào cũng kiêu ngạo giờ đây lại tràn ngập vẻ bất lực: “Anh, anh nhất định phải làm như vậy với em sao?”
Tại Cố Tĩnh Đình, đều tại Cố Tĩnh Đình.
Nếu không phải do cô ta làm đảo lộn mọi thứ, nếu như cô ta không xuất hiện đột ngột thì sao Tang có thể đối xử với mình như vậy được?
Sự tức giận trong lòng càng lúc càng lớn, đáy lòng Phác Ân Tuệ đang thầm phân thây cắn xé Cố Tĩnh Đình thành trăm mảnh.
Nhưng khi đối mặt với Tang, cô ta chỉ hi vọng anh biết rằng bộ dạng hiện giờ của cô ta đáng thương biết bao.
“Đi thôi.” Phác Tương Vũ không có hứng thú với cảnh tượng trước mắt, mặc dù anh ấy cảm thấy hơi kinh ngạc khi thấy Tang có thể nói một câu tiếng Hàn lưu loát đến như vậy nhưng ai mà biết được có phải anh đã quen biết Phác Ân Tuệ từ trước, hơn nữa còn thông đồng với cô ta hay không.
Cách nghĩ của Cố Tĩnh Đình giống với cách nghĩ của Phác Tương Vũ.
Cô nói tiếng Hàn lưu loát là nhờ Phác Tương Vũ dạy, năm ấy khi ở Mỹ, hai người họ cùng giúp đỡ nhau học tiếng mẹ đẻ của đối phương.
Thế nhưng anh chàng tên Tang này...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tinh-bi-an/7315/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.