Trong mơ màng có người vẫn gắt gao nắm chặt tay cô nói với cô, cục cưng đang đợi cô, đúng vậy cô vừa mới làm mẹ, nhất định cô phải kiên cường, nhất định phải sống thật vui vẻ.
Rốt cục mắt Hứa Bội Dung cũng run rẩy động đậy, một chút lại một chút từ từ mở ra, nhìn thấy mẹ ở đầu giường vẫn gắt gao mà nắm tay cô khôngbuông ra.
“Mẹ!”
“Bội Dung, con tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.” Ở bên cạnh, giọng Tần Phương nghẹn ngào, cố gắng kiềm chế chính mình.
“Mẹ, con nhất định sẽ sống thật tốt, con muốn nhìn cục cưng lớn lên giống như mẹ cùng con trước đây.” Bội Dung nắm tay mẹ, kiên định mà nhìn bà.
“Mẹ tin tưởng con, chúng ta đặt tên cho cục cưng đi?” Tần Phương nhẹ nhàng lau đi nước mắt khóe mi, mỉm cười nhìn cháu gái bên cạnh, trong đáy mắt tất cả đều là trìu mến.
“Mẹ gọi là Ân Tịch đi, mẹ thấy thế nào?”
“Ân Tịch, Ân Tịch, Ân Tịch,. . .” Tần Phương một lần lại một lần nỉ non gọi. “Được , tên này hay về sau sẽ gọi là Ân Tịch.”
Hai mẹ con vui vẻ nở nụ cười, tiểu Ân Tịch bên cạnh an tĩnh mà đi vào giấc ngủ, miệng mang chút ý cười.
Mười ngày rất nhanh đã qua đi, mười ngày này không có bất luận kẻ nào trong Tề gia đến thăm Hứa Bội Dung lấy một lần, chẳng qua cô còn chưa có ly hôn, chồng vẫn là Tề Gia Tĩnh.
Lâm Âm Ái đạp mạnh giày cao gót hướng phòng Hứa Bội Dung đi đến, hôm nay là ngày cô xuất viện, cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tinh-giau-mat/1124564/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.