Kiều Thất Tịch không muốn kéo chân sau, cất bước đi xuống phía dưới.
Nói về động vật ăn tạp giỏi nhất trên thế giới là gì, vậy thì chắc chắn là nhân loại không sai.
Bên bãi biển nhiều thứ có thể ăn như vậy, hơn nữa mùi vị số một.
Không có Otis ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Kiều Thất Tịch một mình nhanh chân qua lại trong bãi đá ngầm.
Ở trong nhân loại ấn tượng, bãi đá ngầm vô cùng nguy hiểm. Người ta chỉ khi thủy triều xuống mới dám lại đây tìm kiếm thứ tốt.
Gấu bắc cực lại không có băn khoăn như vậy. Chúng nó biết lặn, cộng với thể trọng mấy trăm ký, không bị nước biển cuốn đi một cách dễ dàng được.
Kiều Thất Tịch yêu chết bãi đá ngầm bên bờ biển. Ở đây, cậu có thể tìm được những con sò điệp tương đối múp míp.
Trên thực tế, sò điệp Bắc Băng Dương rất nổi tiếng, trong đó sản xuất từ Na Uy lại được người vô cùng ưa chuộng.
Chỉ là rất nhiều khu vực biển không cho phép đánh bắt. Mỗi năm lượng cung cấp hải sản thượng hạng từ Bắc Băng Dương là có hạn. Người may mắn nếm được chỉ là thiểu số.
Kiều Thất Tịch đối với việc này không hề hay biết, vớt lên một ít sò điệp, hải sâm, nhím biển[1], ngẫu nhiên còn có thể thấy mấy con tôm lớn, có thể nói là niềm vui ngoài ý muốn.
Otis không thích mùi vị của hàu sống, nhưng lại không phản cảm ăn sò điệp.
Chẳng qua là vì sò điệp đối với gấu bắc cực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tinh-manh-chet-ta-sao/804338/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.