Bùi Dục Uyên đi nhanh tiến lên, gắt gao ôm lấy cô.
Cô gái nhỏ thuận thế ôm lấy eo anh.
Hai người liền như vậy ôm một hồi lâu, Bùi Dục Uyên thấy Lý Tinh La không hề có ý muốn nói chuyện, cho rằng cô là sợ hãi, nhẹ nhàng trấn an nói: "A La ngoan, không phải sợ, nói cho anh biết rốt cuộc làm sao vậy, hả?"
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng anh biết, kỳ thật anh mới là người sợ hãi nhất.
Cô gái nhỏ nghe xong, đem đầu thật sâu mà chôn đến trong quần áo anh.
Bùi Dục Uyên đứng ở mép giường, một chút lại một chút vuốt đầu cô, "Bảo bối không phải sợ, mặc kệ phát sinh cái gì, anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em. Em ngoan, không phải sợ, nói cho anh biết." Anh mặt ngoài chậm rãi nói, không nhanh không chậm, nhưng thực tế trong nội tâm lại nôn nóng vạn phần, hận không thể lập tức đem bác sĩ kêu lên tới giáp mặt hỏi cho rõ ràng.
"Em hiện tại không phải bảo bối..." Thanh âm từ trong quần áo mơ hồ không rõ mà truyền đến.
"Như thế nào không phải bảo bối," Bùi Dục Uyên dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu nhỏ của cô, còn chưa nói xong, cô gái nhỏ ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, nước mắt lưng tròng nhìn anh, nhỏ giọng mà nói, "Em hiện tại là mẹ của tiểu bảo bối, không phải bảo bối nhỏ nữa..."
Bùi Dục Uyên một bên sờ đầu cô một bên: "Em đối với anh mãi mãi là bảo..." Nói đến một nửa, như là bị bấm nút ngưng, chợt dừng lại, có chút không dám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tinh-nho-tuong-tu-phong-tu-thai-tu-phi/2493034/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.