Uông Tử Nhân dường như không đứng nổi nữa, đổi bộ quần áo, cô nhìn đồng hộ, mười giờ rồi.
Xong đời, không biết phải giải thích với mọi người vì sao mà muộn nữa.
Đều do tên kia, sao có thể đột nhiên cuốn lấy cô như thế?Quên đi, cũng không có thời gian mà nghĩ!Cô không lấy vali nữa, cầm túi xách lên vội ra khỏi phòng, sau đó ngỡ ngàng phát hiện Lục Duy Đình đang ngồi trong phòng khách.
Cô nhớ anh nói phải đi mà.
Lục Duy ĐÌnh đứng lên, khác hẳn với vẻ mặt sa sút tối qua, giờ này tinh thàn anh có vẻ sáng láng lắm, tràn ngập tự tin.”Em làm ở đâu, anh lái xe đưa em đi”.
Cái gì?Anh muốn lái xe đưa cô đi?”Không cần đâu, em tự đi là được mà”Cô muốn bảo trì khoảng cách với anh, đỡ phải giống như hôm qua, một cái hôn đã khiến cô đầu hàng.
Lục Duy Đình đi qua, dắt tay cô.”Không phải muộn sao?Nhanh chút đi”.
“Không sao, em có thể tự đi”.
Anh không buông tay cô ra, ngược lại còn cầm rất chặt, sau đó đi ra cửa.
20 phút sau xe Lục Duy Đình dừng phía trước công ty thiết kế Lập Hàn.
“Em làm ở đây?”
“Dạ vâng”Uông Tử Nhân tháo dây an toàn,”Cám ơn anh đưa em đi làm”.
“Vì sao đột nhiên lại đi làm bên ngoài?”
“Không có gì”.
“Anh muốn biết nguyên nhân”.Anh cầm tay cô, không cho cô đứng dậy.
“Cho anh biết cũng không sao, em giờ một mình ở nhà trọ, tìm được công việc rồi, cho nên ly hôn với anh xong, em vẫn có thể tự lực cánh sinh, độc lập tự chủ”.
Vẻ mặt Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tinh-tim-den-cua/547916/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.