Trong phòng làm việc cuối cùng cũng có động tĩnh.
Cận Nghiêm từ lâu đã là người quen im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn Dương Viễn. Từ trên xuống dưới trong tập đoàn, người duy nhất dám thẳng thừng đập bàn với Lục Đông Thâm e rằng chỉ có Dương Viễn thôi.
Lục Đông Thâm cũng đã có phản ứng, ngước mắt nhìn anh ấy, hỏi một câu không nặng không nhẹ: "Cậu bận lắm à?"
Một câu hỏi chặn cho Dương Viễn sững người, một lúc sau anh ấy mới phản ứng lại được: "Tôi... Tôi không có ý này."
"Vậy thì được rồi."
Buông câu ấy xong, Lục Đông Thâm lại quay về với vẻ trầm mặc, tiếp tục xử lý công việc. Dương Viễn vô duyên vô cớ phải nhịn xuống, mấy lần muốn lên tiếng lần nữa nhưng đều bị trạng thái bận rộn của Lục Đông Thâm chặn họng.
Anh ấy quét ánh mắt nhìn Cận Nghiêm.
Cận Nghiêm biết rõ anh ấy đang nhìn mình nhưng không giao lưu lại bằng ánh mắt, ngược lại đi tới trước cửa sổ, ngắm nhìn thế gian phồn hoa, người xe tấp nập qua lớp kính.
Sau khi lên nhậm chức, Lục Đông Thâm không dọn vào phòng của Lục Chấn Dương. Lý do anh đưa ra là: Thứ nhất, anh ngồi phòng của mình đã quen, làm việc ở phòng nào cũng vậy thôi; Thứ hai, Lục Chấn Dương vẫn là cổ đông của công ty, sau này nếu quay lại công ty để chỉ đạo cũng có nơi để ngồi.
Xét về diện tích tổng, phòng làm việc của Lục Chấn Dương to gấp đôi phòng anh, nhưng việc chia tách rõ ràng các khu vực theo chức năng lại kém hơn phòng của Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tinh-tri-mang/705167/chuong-625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.