"Vệ Bạc Tôn."
Lục Khởi Bạch cứ thế gọi ra tên của đối phương ngay trước mặt Cảnh Ninh, điều này quả thực khiến Cảnh Ninh thầm sửng sốt.
"Đừng tưởng tôi không biết ý đồ của cậu. Thứ bản thân cậu không giành được nên cậu muốn mượn tay Hạ Trú để giành về, tính toán cũng hoàn hảo đấy." Anh cất giọng trầm lạnh: "Nhưng tốt nhất cất ngay cái suy nghĩ ấy của cậu đi. Cậu bò được lên vị trí ngày hôm nay đừng quên là dựa vào ai. Lần này xong việc, cậu muốn gì mà không có?"
"Ý của tôi là..."
"Tôi không cần biết cậu có ý gì, cũng không cần quan tâm cậu có quan hệ gì với thôn đó. Tóm lại, ai dám làm đá ngáng đường tôi lúc này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó." Lục Khởi Bạch lạnh giọng.
Vệ Bạc Tôn ở đầu kia im lặng một lúc, rồi nói: "Tôi hiểu rồi."
"Nhớ kỹ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác." Lục Khởi Bạch đưa ra mệnh lệnh.
Cảnh Ninh ở bên nghe lập tức hiểu ngay. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chứng tỏ chí ít trước mắt Lục Khởi Bạch vẫn chưa chắc chắn Lục Đông Thâm đã chết hay chưa?
Cảm giác tuyệt vọng bắt đầu có chút hòa hoãn.
Cô thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Lục Đông Thâm không sao.
Chỉ cần anh ấy không sao...
Nghĩ đến đây, lòng Cảnh Ninh nghẹn lại.
Cô tự chế giễu bản thân: Cảnh Ninh à Cảnh Ninh, mày có phải cùng Lục Khởi Bạch xuống địa ngục cũng đáng đời, đến tận giờ phút này mà mày vẫn còn nghĩ cho anh ta.
Cô hy vọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tinh-tri-mang/705416/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.