Đầu của Tưởng Ly cũng ngả nghiêng theo, cứ thế dựa hẳn lên vai Nhiêu Tôn.
Nhiêu Tôn hoàn toàn không biết gì. Anh ấy cúi mặt xuống, cằm và vai tạo thành một góc nghiêng vừa hay có thể giữ lấy đầu của Tưởng Ly.
Lục Đông Thâm thấy vậy bèn vươn cánh tay ra, lẳng lặng kéo đầu Tưởng Ly về phía này, dựa lên vai mình.
Tưởng Ly mơ mơ màng màng lẩm bẩm một tiếng, cọ cọ đầu tìm một tư thế thoải mái. Lục Đông Thâm nét mặt dịu dàng, ôm chặt lấy eo cô.
Tới trưa, bốn người dừng lại nghỉ ngơi, ăn uống.
Đây cũng là một vùng núi, Dư Mao tìm một khoảng đất trống, thích hợp để cho ngựa ăn cỏ. Chẳng biết núi này tên là gì, Dư Mao nói, chỗ này quá nhiều dãy núi, đa phần đều đặt tên tùy ý. Cậu ta chỉ tay về phía dãy núi hướng Tây Nam, chỉ cho họ thấy: "Nhìn thấy dãy núi cao nhất kia không? Đó chính là Tịch Lĩnh."
Tưởng Ly duỗi cánh tay nhìn về phía cậu ta chỉ. Quả nhiên nơi đó cao hơn các dãy núi xung quanh, sống núi cũng liền mạch nối nhau, nhìn từ phía này, độ dốc có vẻ không lớn. Nhưng có lẽ trên Tịch Lĩnh, những con dốc ấy chính là những bờ vực ngàn mét không chừng.
Nhiêu Tôn cố đè mấy lọn tóc vểnh lên trên xuống, nhìn dãy núi còn cách bên này một đoạn đường, quyết định phải ăn một bữa ngon để giữ gìn thể lực.
Đại chiến ở trước mặt, có trạng thái tác chiến tốt là điều quan trọng nhất.
Đối với chuyện này, Lục Đông Thâm và Tưởng Ly đều không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tinh-tri-mang/705472/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.