Đêm xuống, đường đất gập ghềnh.
Đây là một con đường với ba ngả rẽ, chưa được sửa chữa một cách chuyên nghiệp, chỉ dựa vào những bước chân của bao người dân trong núi suốt năm năm tháng tháng đi mãi mà thành. Đêm hôm trước trời vừa đổ mưa, đường lại càng khó đi, giẫm xuống một bước là có thể dính bùn nửa bàn chân.
Vùng núi không có đèn đường, chỉ biết dựa vào ánh sáng của trăng sao. Dưới đất không có đèn, trăng sao cũng trở nên vụn vặt. Hai bên toàn là những bụi cây rậm rạp dày đặc. Gió thổi qua, cành lá rung lắc, như có người nào đó đang thì thầm to nhỏ.
Người đàn ông loạng choạng lảo đảo đi lên tới điểm cao nhất của con đường núi, mượn ánh trăng nhìn xuống phía dưới. Phía xa là những dãy núi trùng trùng điệp điệp, trở thành một đám đen đặc. Không còn nhìn được con đường lúc đến, cũng không biết đường ra ở đâu.
Điểm cuối của con đường dưới chân chính là ngã ba đó. Cũng may có nước mưa, mơ hồ rọi sáng con đường nhỏ, nhìn qua trông giốn như một dải bàng bạc đang phát sáng. Tới điểm rẽ, một ngả rẽ vào khu rừng kín mít không một ngọn gió, địa hình khá bằng phẳng, nghe nói có thể vào trong thôn. Một ngả khác là con đường vào núi khá ngoằn ngoèo, miên man dài cả ngàn dặm, người không thông thuộc địa hình sẽ vĩnh viễn lạc mất nơi núi sâu hút.
Gió thổi xào xạc.
Khu vực này nhiều mưa, chẳng mấy chốc trời đã lại đổ cơn mưa nhỏ, rơi xuống người không chút âm thanh, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tinh-tri-mang/705640/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.