Tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Lâm Tam Thiên ấn nút nghe: "Alo?"
Anh vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, giọng nói khàn khàn và hơi thở gấp gáp hơn bình thường, nghe như đang thở dốc.
Nhưng đầu dây bên kia không có âm thanh gì cả.
Yết hầu của Lâm Tam Thiên trượt xuống, trong căn hộ quá đỗi yên tĩnh, đến nỗi anh có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình.
"Alo? Có ai không?"
Điện thoại đang trong trạng thái kết nối, nhưng không ai trả lời.
Lâm Tam Thiên hơi điều chỉnh nhịp thở liếm đôi môi khô khốc: "Cho hỏi có ai không? Xin hãy nói một câu.
"
Bên kia tiếp tục im lặng không lên tiếng nhưng cũng không cúp máy.
Âm thanh của Lâm Tam Thiên vang vọng trong nhà trọ yên tĩnh, thậm chí anh còn có ảo giác rằng mình đang nói chuyện với không khí.
Song Lâm Tam Thiên rất có kiên nhẫn, anh cầm điện thoại im lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, một phút tưởng như dài cả thế kỷ.
Do tinh thần căng thẳng cao độ, làn da trắng lạnh của Lâm Tam Thiên hiện lên một lớp đỏ mỏng, nhất là khóe mắt đã đỏ hoe.
Tay anh cầm điện thoại đã vô thức nắm chặt, có chút tê rần.
"Còn đó không?"
Anh tiếp tục hỏi, tuy anh đoán đối phương có lẽ sẽ mãi giữ im lặng, nhưng anh luôn cảm thấy mình nên nói điều gì đó.
Nếu không thì quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức phát hoảng.
"Ừm.
"
Cuối cùng, Lâm Tam Thiên chờ được câu trả lời mơ hồ từ đối phương, tín hiệu ở đầu bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tinh-trong-guong/385393/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.