Trong giấc ngủ kỳ lạ, Dung bị cuốn vào vòng xoáy vô tận của thời gian. Cô đi mãi, đi mãi, một quãng đường rất xa để rồi rơi vào một khu vườn thơ mộng. Kỳ Dung ngạc nhiên giữa khung cảnh đẹp như mơ mà thế giới thời nay không thể có. Bỗng từ xa, 1 thiếu nữ xinh đẹp, ăn mặc sang trọng nhưng nhìn rất cổ xưa. Cô cài trâm bạc, mặc áo lụa, đi một chiếc hài thêu hoa xinh xắn. Càng làm Kỳ Dung ngạc nhiên hơn rằng cô gái này giống hệt Hải Băng. Cô gái tiến lại gần Kỳ Dung, nắm tay cô và nói: - Nhược Lan tỷ, từ sáng đến giờ tỷ ở đây à. Gia nô đi tìm tỷ mãi đấy. Nhưng sao tỷ ăn mặc lạ vậy?
- Nói gì vậy Hải Băng? Nhược Lan nào cơ? Chị là Kỳ Dung mà. - Kỳ Dung bật cười đáp lại.
- Tỷ làm sao vậy, muội là Nhược Hoa. Muội muội của tỷ mà. Giờ mình vào thay đồ nhé!
Cô gái tên Nhược Hoa nắm tay Kỳ Dung, đưa cô lên kiệu. Vô cùng ngạc nhiên, Kỳ Dung không hiểu sao mình lại ở đây. Sao lại có khu vườn đẹp như mơ này? Sao cô gái giống Hải Băng kia lại ăn mặc giống quý tộc ngày xưa thế. Rồi cả tỷ, muội, gia nô. Trời ơi, phải chăng mình bị trôi về quá khứ?
Kỳ Dung quay lại hỏi cô gái:
- Nhược Hoa, đây là thế kỷ bao nhiêu?
Nhược Hoa ngạc nhiên trả lời:
- Tỷ dạy muội mãi mà. Thế kỷ 13.
Kỳ Dung dần hiểu ra mọi chuyện. Vừa lúc đó, chiếc kiệu dừng lại ở 1 phủ lớn. Trên tấm biển to
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tinh-tu-qua-khu/307587/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.