Phòng khách ấm áp yên tĩnh, Phương Sùng Viễn tỉnh dậy trong cơn ngáy ngủ.
Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, trong phòng khách lại không bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ phòng bếp hắt ra, lờ mờ chiếu lên thân thể trần trụi của Lan Tranh, hai người dùng tư thế cuộn tròn ôm lấy nhau, một cánh tay hắn bị Lan Tranh gối lên trên đầu, y dựa vào hắn ngủ rất tự nhiên.
Phương Sùng Viễn không biết bây giờ đã là mấy giờ, hai người làm xong thì quá mệt mỏi nên chỉ tùy tiện dọn dẹp một chút rồi ngủ luôn trên sofa.
Lúc này tỉnh lại, trong phòng còn có hương cháo nhàn nhạt, bỗng nhiên hắn thấy hơi đói bụng.
Nhìn người đang say ngủ trước mặt, Phương Sùng Viễn nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, không ngờ đối phương vẫn bị động tĩnh nhỏ bé này đánh thức, mở mắt ra nhìn hắn.
"Chuyện gì vậy?" Lan Tranh khàn giọng hỏi, vặn vẹo cánh tay có chút đau.
"Sao anh lại tỉnh rồi?" Phương Sùng Viễn sờ đầu y một cái, "Em còn muốn để anh ngủ thêm một lát."
"Không sao, " Lan Tranh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, ôm lấy Phương Sùng Viễn cọ cọ, đôi mắt mông lung hỏi hắn, "Mấy giờ rồi?"
Phương Sùng Viễn rất thích những cử chỉ nhỏ như vậy của y, chợt cảm thấy ấm áp trong lòng, "Không biết nữa, điện thoại của em ở trên bàn đấy, anh lấy xem xem."
Lan Tranh rướn người mò điện thoại, vừa mở ra nhìn, hừng đông ba giờ mười lăm phút.
Hai người ngủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-truoc-mat/417229/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.