Đầu óc Chúc Tri Hi như bị nổ tung, ngắt mạch suy nghĩ trong một giây.
Không. Khoan đã, không phải Lý Kiệu đã nói anh ta sẽ không làm mấy chuyện như thế trong kỳ mẫn cảm hay sao?
Sao lại thế này? Là do tôi tiêm nhầm thuốc cho anh ta ư?
“Nhanh lên, làm với tôi.”
Không không không. Người này không phải Phó Nhượng Di. Người này không còn lý trí, giống như một con thú nhỏ đang trong mùa độ/ng dụ//c.
Chúc Tri Hi miệng thì lợi hại, nhưng thực tế chẳng có kinh nghiệm gì, chỉ nghe mấy lời đó thôi đã khiến tai đỏ bừng.
“Ây, đừng nói nữa, mau ngậm miệng lại. Khi tỉnh dậy chắc chắn anh sẽ hối hận.”
Nhưng miệng Phó Nhượng Di vẫn như cái máy đọc, chậm rãi dùng giọng điệu nửa sai khiến để đưa ra những yêu cầu mang tính khiêu dâm nhất, vừa như một thầy giáo, lại như một đứa trẻ.
“Cậu lại đây.” Giọng anh càng lúc càng mơ hồ.
“Thỏ con…”
“Thỏ hư.”
Chúc Tri Hi nghe nhầm: “Ói? Anh muốn ói à? Toang rồi toang rồi…”
Cái này cũng là một trong những tác dụng phụ sao?
Cậu vội vàng chạy đi bê một cái thùng rác sang, ngồi xổm xuống giơ lên, vỗ vỗ lưng cho “Tiểu Phó”, rồi lại giơ lên cao.
Nhưng đại thiếu gia hoàn toàn không có ý định nôn, ngược lại còn ngẩng đầu lên phản kháng: “Muốn sờ.”
“Hả? Sờ cái gì?”
Tôi mới là người muốn sờ lại bộ não mình đây, nhưng có mà sờ được đâu.
“Đuôi, đưa đuôi cho tôi.”
Bị điên rồi sao?
“Này, khỉ tiến hóa thành người đã mấy triệu năm rồi! Đào đâu ra cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tuyet-cua-em-co-the-song-duoc-bao-lau/2793269/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.