Lần *****ên Phó Nhượng Di biết đến nến thơm mô phỏng mùi pheromone là từ miệng của sinh viên. Đối với một Alpha ngoài việc lên lớp và nghiên cứu khoa học ra thì gần như chẳng biết gì khác như anh, điều này quả thực vô cùng mới lạ.
“Ngửi có giống không?”
“Giống chứ. Chủ tiệm điều chế hương thơm này có bạn đời bị bệnh, mất khả năng ngửi mùi pheromone, nên anh ta mới nghiên cứu ra loại nến này. Bạn tôi từng thử rồi, độ tương đồng khá cao. Nhưng với pheromone phức tạp thì có lẽ phải thử nghiệm nhiều lần hơn.”
Trên hành lang, Phó Nhượng Di lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của sinh viên, nhưng trong đầu chỉ hiện lên biểu cảm bối rối của Chúc Tri Hi.
[Giống như tin tức tố của anh vậy, ai cũng có thể ngửi được, chỉ có tôi là không.]
Dù biết là không đúng lúc, anh vẫn tiến lên vài bước, lịch sự ngắt lời hai sinh viên Omega đang tám chuyện: “Xin lỗi vì đã làm phiền các em nói chuyện, tôi muốn hỏi, cửa tiệm các em nói ở đâu vậy?”
Họ thậm chí không phải sinh viên anh từng dạy.
“Thầy Phó?” Hai sinh viên rõ ràng bị dọa sợ, tròn xoe mắt, rồi quay sang nhìn nhau, nhưng cả hai vẫn nhanh chóng cung cấp địa chỉ cùng thông tin liên hệ của chủ tiệm. Sau khi anh rời đi, lòng hiếu kỳ của họ rốt cuộc không thể kìm nén nổi nữa, suýt nữa hét toáng lên tại chỗ.
Khi đến cửa tiệm, Phó Nhượng Di im lặng, cũng rất thận trọng. Anh đọc từng dòng trong tờ rơi quảng cáo, như thể mang theo sự đề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tuyet-cua-em-co-the-song-duoc-bao-lau/2793297/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.