Khoảnh khắc đọc xong mảnh giấy đó, Phó Nhượng Di cảm thấy bản thân như một dòng sông rút cạn đến tận cùng.
Lòng sông trơ trọi lộ ra, ngay lập tức bị thiêu đốt dưới ánh mặt trời đến khô cằn và nứt toác, những vết nứt ấy, hệt như vết sẹo trên cánh tay anh, nông sâu khác nhau, không thể nào lấp đầy.
Không được. Dừng lại ngay. Điều này không bình thường. Đại não bắt đầu tìm cách cứu vãn sự sụp đổ của cảm xúc. Và chiến lược đầu tiên được đưa ra lại là... trốn tránh. Ý nghĩ ngu ngốc đó bắt đầu thao túng anh: Cứ giấu hết những mảnh giấy này đi là được. Không nhìn thấy thì sẽ không tồn tại. Không tồn tại thì sẽ không thể mất đi. Anh như một con ruồi mất đầu, siết chặt xấp giấy trong tay, mở ầm ầm hết ngăn kéo này đến ngăn kéo khác trong phòng tắm. Cho đến khi mở trúng ngăn kéo chứa nến thơm hương pheromone. Bên trong là những viên nến được đóng gói cẩn thận, xếp ngay ngắn từng viên một, mỗi viên đều là thời gian và sự kiên nhẫn anh đã dành ra ở tiệm làm đồ thủ công. Vốn dĩ, chuyện này chẳng có gì đặc biệt. Nhưng Phó Nhượng Di lại vô tình nhìn thấy một mảnh giấy dán sát vào mặt trong của ngăn kéo. Và anh lại vô tình không thể kiểm soát được mà lấy nó ra. [Mảnh thư nhỏ số 9: Hãy đốt cho em một viên mỗi ngày nhé, ngửi thấy pheromone của anh, em sẽ càng chăm chỉ làm việc gấp bội!] Mắt kính rõ ràng vẫn còn nguyên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tuyet-cua-em-co-the-song-duoc-bao-lau/2875980/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.