“Tôi có nói sai hay không cô tự biết.” Tô Thiên Từ lạnh lùng quét mắt nhìn cô ta một cái.
Đường Mộng Dĩnh chạm phải ánh mắt lạnh lùng của cô, đột nhiên tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trong nháy mắt, giống như có thứ gì ở trong mắt Tô Thiên Từ và cô ta cùng bắn ra, xuyên thẳng vào mắt của đối phương.
Đây là hận ý!
Hận ý ngấm vào máu, nhập vào xương cốt.
Nhưng rất nhanh Đường Mộng Dĩnh đã lấy lại tinh thần, hận ý cũng hoàn toàn biến mất.
Giống như vừa rồi chỉ ảo giác của cô thôi vậy.
Là ảo giác sao?
Tô Thiên Từ cưỡng chế muốn đem mình cắn chết, bình tĩnh nói: “Lão sư phụ thiết kế sườn xám ở Khang Thành là người Ả Rập, tên gọi của ông ấy có nghĩa là hạnh phúc. Cho nên, mỗi lần ông ấy làm xong một bộ đều sẽ thủ pháp ở vị trí cổ áo, một chuỗi tiếng Ả rập, ngụ ý là hạnh phúc.”
“Nghe xong liền biết là khoác lác! Cô biết tiếng Ả rập sao?” Vẻ mặt Đường phu nhân đầy khinh thường.
“Có phải khoác lác hay không, bà xem sẽ rõ.” Tô Thiên Từ vén cổ áo lên.
Đường phu nhân nhìn đến mặt mày đen kịt, buột miệng thốt ra: “Này cùng lắm chỉ là thêu hoa bình thường mà thôi, cô làm sao chứng minh đây là là tiếng Ả rập?”
Tô Thiên Từ sớm đã đoán trước bà ta sẽ hỏi như vậy, liềm nói: “Lục Di.”
Người hầu tên Lục Di đột nhiên bị Tô Thiên Từ chỉ điểm gọi tên, khiến cô ấy sửng sốt, không kịp phòng bị, lập tức hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-vo-trong-sinh-le-tien-sinh-mau-ky-don/46121/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.