Ai cũng cần cô đơn
Anh biết không, mọi thứ chẳng dễ dàng khi anh ra đi. Anh biết không, mọi thứ chẳng dễ dàng khi anh ra đi nhưng em vẫn sắp xếp nó ổn thỏa.
Anh biết không, mọi thứ chẳng dễ dàng khi anh ra đi nhưng em vẫn sắp xếp nó ổn thoải dù còn nhiều sứt mẻ.
Nhưng cũng chính từ dạo đó, điều em ngẫm nghĩ thật lâu với lòng rằng: Ai cũng cần cô đơn.
Những giây phút bị bỏ rơi phía sau, đôi chân em bỗng nhiên cứng cáp lạ thường.
Những năm tháng đơn độc trên con đường này, trái tim em bỗng nhiên mạnh mẽ và lặng lẽ hơn xưa.
Những cung bậc em giữ cứ giữ, anh trôi cứ trôi khiến mọi thứ cổ tích trong em thành viễn tưởng và công chúa không lấy được hoàng tử mới là cổ tích của riêng em.
Những khoảng lặng đơn chiếc trong cuộc sống, khi nụ cười em thường cười trước gương để huyễn hoặc niềm vui đang nhân đôi, còn nước mắt em khóc vào trong cho nỗi đau đừng lớn nữa.
Những thăng trầm xót xa từ suốt quãng đường lê bước khiến vết thương trong em bắt mình phải ngủ yên.
Thế đấy, những yêu thương cho đến nhau có ai tiếc gì chỉ là nỗi đau khi chia xa gom vào lòng mãi không hết.
Và rồi em luôn tin: Ai cũng cần cô đơn.
Để tự mình sống với những thế giới mà tất cả mọi thứ chỉ là số lẻ.
Để biết tạo hóa ban đồng đều cho nhân loại những trái tim cứng cỏi.
Để biết rằng không có ai không có ai mà không sống được.
Để thấu hiểu sự nhàm chán,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-cu-co-nguoi-yeu-moi/268637/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.