Dịch: Hạnh Buổi họp báo của “Bát Tiên vượt biển” được tổ chức tại Thượng Hải, Diệp Dương và Lâm Thiên Nhất định có mặt trước đó hai ngày. Buổi tối trước hôm lên đường, Diệp Dương bận bịu chuyện công việc tới hơn mười một giờ đêm, vừa tắt đèn nằm xuống giường thì điện thoại đã rung lên. Cô tưởng là điện thoại công việc, cảm thấy phiền hà, cầm lên nhìn thì hóa ra là Trương Kiền. Cô nằm lại xuống gối, nghe máy. Trương Kiền hỏi: “Em ngủ chưa?” Diệp Dương dùng bàn tay còn lại che mắt mình, giọng cô rầu rĩ: “Chưa ngủ.” Trương Kiền nói: “Em xuống đi, anh đang đứng dưới chân tòa nhà của em.” Giọng Diệp Dương thoáng nghẹn ngào: “Không xuống.” Hôm nay Trương Kiền kiên nhẫn tới lạ: “Trong nhà em còn người khác mà, em xuống đi, bên ngoài tiện hơn.” Diệp Dương cúp máy, cầm áo khoác xuống nhà. Mấy khóm dâm bụt trước nhà đã trút hết hoa, chỉ còn lại phần cành trụi lủi, ánh trăng như trải đường trên mặt đất, tựa một bức tranh thủy mặc phác cành lá trơ trụi. Trương Kiền đứng trước tán cây, đang ngắm nhìn phong cảnh, nghe có tiếng mở cửa, anh bèn đưa mắt nhìn. Diệp Dương bước xuống nấc thang, vừa đưa mắt cô đã thấy anh. Cô bước về phía anh. Trương Kiền cụp mắt nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Vài giây sau, Diệp Dương hỏi: “Buổi họp báo của ‘Ván cờ danh lợi’ thành công chứ?” Trương Kiền gật đầu: “Không có sơ suất gì.” Diệp Dương mỉm cười: “Em hơi hối hận vì không nhận ‘Ván cờ danh lợi’. Em là fan hâm mộ của đạo diễn Trần và chị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-cu-thay-toi-an-lau-mot-minh/1641288/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.