Tôi vẫn âm thầm theo dõi Người Ấy mỗi ngày, ở trên lớp Long ngồi bàn thứ hai, dãy ngoài. Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi từ xa ngắm cái bóng lưng dài dài của cậu. Dù ko còn là gì của nhau, chứng kiến cảnh cậu thân mật với Phương Trinh hay My, lông tay tôi lại dựng đứng lên vì khó chịu.Ko phải cứ nói " ko sao " là ko sao thật đâu. Nhìn vào mắt nhau đi, cậu sẽ nhìn thấy những gì mà tôi phải chịu đựng.
Cô Bích gọi tôi lên làm toán, sự thực tôi khá ngu môn này. Vì lớp mười hai rồi tôi tập trung vào văn, sử, địa thôi nên toán tôi đã xác định khoanh bừa mong sao qua điểm chết. Tôi làm câu hai mươi, đề bài là " Cho hàm số y=......, xác định phương trình tiếp tuyến ". Trong đầu tôi chẳng có cái gì hết, toàn bim bim với kẹo mút vừa nãy vừa ăn xong. Đứng như trời trồng khoảng mươi lăm phút, cô Bích nhíu mày nói:
- Cái bài này dễ thế mà ko làm được, cái loại như thế tôi chán tôi chẳng muốn dạy nữa đâu.
Với tôi cô Bích nói rất nặng lời, ko phải vì tôi học dốt, kém cỏi mà vì cô chỉ cho học sinh chép lý thuyết còn bài tập thì tự làm. Có những bài tôi còn chưa thấy qua bao giờ, bọn nó làm thoáng cái là xong còn tôi chật vật kẹp giữa câu một và câu hai. Mỗi tuần đi học ở trường là bảy ngày, tôi học thêm văn, sử, địa là mất sáu buổi rồi, lại còn học thêm ở trường toán văn anh. Thực sự tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-cu/1654464/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.