Mãi đến khi Sango cố lay Kohaku tỉnh dậy, vẫn không có gì bất thường. Như thể ý thức của Ngọc Tứ Hồn đã tiêu tán chỉ bởi một chiêu của Hoa Hiểu Quỳ.
Sango bấy giờ không bận tâm được nhiều đến vậy, Ngọc Tứ Hồn ở đâu, Ngọc Tứ Hồn đã chết hay chưa, hoàn toàn chẳng quan trọng. Cô chỉ thấy em trai mình mất đi sức mạnh của Ngọc Tứ Hồn, sức lực rút cạn, sinh mệnh mỏng manh như giấy trắng. Trong mắt Sango đầy tràn hình ảnh em trai hôn mê, bất lực ngã xuống đất. Lòng cô lo lắng, sợ hãi, run rẩy vỗ nhẹ vào người Kohaku. Đáy lòng đầy ứ cảm giác bất an, cô thật sự rất sợ, lỡ như người thân duy nhất trên đời cuối cùng cũng hồn bay phách tán.
“Kohaku! Kohaku!” Sango gọi, không dám mạnh tay lay em trai, chỉ dám nhẹ nhàng như chạm vào mảnh thủy tinh sắp sửa vỡ tan.
Miroku quyết đoán vươn tay thăm dò hơi thở của Kohaku, còn thở, hắn động viên Sango. “Sango, bình tĩnh, Kohaku không sao, cậu ấy còn thở, có lẽ vì tà vật bị loại bỏ khỏi cơ thể, ít nhiều tác động đến thân thể, khiến cậu ấy rơi vào hôn mê.”
Sango bình tĩnh lại, bàn tay ấm áp khẽ chạm lên bàn tay lạnh lẽo của Kohaku. Từ bé cậu đã được huấn luyện để trở thành trừ yêu sư, lòng bàn tay thô ráp, có vết chai. “Tuy cơ thể hơi lạnh, nhưng vẫn ấm, mạch đập không ngừng.” Sango thở phào, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.
Gió khẽ lay từng cành lá nhỏ, len qua từng đám cỏ dại xanh rì, cây cối cọ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-cua-naraku-nham-hiem/405282/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.