Ratting: 18+
Tuyết bay đầy trời, Tokyo cũng đã sang mùa đông giá rét. Tôi cắn môi, đứng nấp trong một khúc quanh hành lang. Tôi để Mộc Sâm ở lại Paris, trở về Tokyo. Tại sao? Chỉ vì muốn làm việc mình muốn, có thể nhìn thấy Dương Kiếm dù chỉ từ xa.
Đã qua mười hai giờ, hai chân tôi đứng đến có phần tê dại. Đang định bỏ đi, cửa thang máy bỗng bật mở, Dương Kiếm đi ra từ thang máy.
Đây là công ty của nhà Y Đằng ở Tokyo. Hơn hai năm không gặp, thân hình Dương Kiếm hình như ốm hơn. Giữa mi tâm càng thêm lạnh lùng. Toàn thân tỏa ra một hơi thở khiến người ta phải cách xa vạn dặm. Tôi nhìn người đàn ông quen thuộc đến không thể hơn nữa đứng đó, miệng khô đắng không thốt nên lời.
Dương Kiếm ngừng lại, nghi hoặc nhìn tới chỗ tôi. Tôi cả kinh, rụt nhanh người về sau. Sắc mặt của anh trầm xuống, dường như rất chắc chắn, bước lại phía tôi. Tôi kinh hoàng muốn chạy, nhưng ba mặt phía sau lại là tường. Nếu phải đi ra lúc này, không bằng đánh cuộc xem anh có thật sự thấy tôi hay không.
Một bàn tay to thô lỗ túm tôi ra ngoài. Dưới ánh đèn soi rọi, trong con người Dương Kiếm tràn đầy tức giận, tiếp theo là kinh ngạc, không thể tin, mừng rỡ, hoài nghi, cuối cùng là bình tĩnh và lạnh lùng.
Tôi không ngờ lần trùng phùng của chúng tôi lại lúng túng như vậy. Tôi vừa định nói, anh lại mạnh mẽ kéo tôi đi. Đặt tôi vào trong xe, đóng chặt cửa. Anh dùng sức xoay tay lái, đột
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-cua-trieu-tich/929589/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.