“Dương Triều Tịch! Nếu em có thể nhanh hơn chút nữa thì quả là phước trời đất ban mà!”
Guli Anna không nhịn được giơ tay đập cửa phòng hóa trang ầm ầm. Đợi đám người thợ trang điểm tô đuôi mắt xong, tôi nhàn nhạt quay đầu lại: “Guli, em make-up trông thế nào?”
(Make-up: Trang điểm.)
“Hoàn mỹ.” Guli Anna khen ngợi xong liền kéo tôi đi: “Nhanh nhanh nhanh lên, cứu sân khấu như cứu hỏa, đừng có lằng nhằng!”
Tôi cười cười đứng dậy, lấy tay vén làn váy, đuôi váy dài bằng vải chiffon đính kim cương uốn lượn như đuôi cá ở phía sau tôi. Tôi đi ra sân khấu, cúi người đập tay với những người mẫu khác, hít sâu một hơi. Ánh đèn bên ngoài dần yếu đi, nhịp trống dồn dập cũng trở nên êm dịu. Tôi vén làn váy dài, chậm rãi lên đài.
Ánh đèn flash không ngừng lóe lên trong hội trường, các nhiếp ảnh gia chen lấn lẫn nhau tranh giành góc chụp tốt nhất. Ánh mắt tôi lướt qua mọi người, cố gắng giữ cho tinh thần trống rỗng.
Đến Paris học làm người mẫu đã hai năm. Bây giờ tôi đã hoàn toàn thích ứng với loại cuộc sống này. Đây là buổi họp báo sau show biểu diễn thời trang của Saint Laurent. Hôm nay tôi lên sàn diễn do thiếu người mẫu. Tôi đi tới cuối đài, tạo dáng, xoay người lần nữa. Nhìn thấy Guli Anna đứng sau màn vải làm tư thế đại cát đại lợi với mình.
“Triều Tịch, bên ngoài có một nhiếp ảnh gia muốn gặp cô.”
Tôi ngước đầu cho thợ trang điểm gỡ trang sức, giơ giơ tay với trợ lý như câu trả lời. Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-cua-trieu-tich/929593/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.