Nước mắt của cô giống như công tắc nước được mở ra, vẫn không ngừng chảy, đến sân bay cũng không dừng lại.
Trong sân bay làn sóng người bắt đầu khởi động, những người đủ các màu da với những vẻ mặt khác nhau đi đi lại lại không ngừng, mà ôm nhau chào tạm biệt, có lẽ đây là chuyện nhìn quen lắm rồi.
Chúc Kỳ Trinh ôm thật chặt lấy eo của Trịnh Hân Ngạn, càng không ngừng cọ nước mắt của mình ở bên cổ anh, mà Trịnh Hân Ngạn không biết gì cả, chỉ vỗ nhẹ lưng Chúc Kỳ Trinh, dịu dàng khuyên: "Thất Thất ngốc, cũng không phải là không thấy, anh sắp xếp công việc xong thì lập tức tới tìm em ngay, hoặc là em thấy nhớ anh lúc nào cũng có thể tới đây, nói không chừng còn ngắn hơn so với thời gian nghỉ hè nữa!"
"Trịnh Hân Ngạn, anh nhất định phải chờ em, bất luận xảy ra điều gì đều phải chờ em. Điện thoại phải mở máy 24h, bất cứ lúc nào em nhớ anh đều muốn tìm đến anh. Một tháng, trễ nhất là một tháng, em khẳng định sẽ tới thành phố T tìm anh." Cô khóc khi nói xong những câu này, càng khóc càng không thành tiếng.
"Được rồi, anh nhất định chờ em, mãi mãi chờ em." Trịnh Hân Ngạn bật cười, "Một tháng sau em không phải tới tìm anh, anh liền tới tìm em, thế nào?"
"Không, em nhất định tới tìm anh, em bảo đảm!" Cô nói lời thề son sắt, lời nói không nói ra miệng là: nếu như trong vòng một tháng em không thể tới tìm anh, thì em mãi mãi không thuộc về anh.
Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-cua-truong-quan/2297059/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.