Editor: Wave Literature
Bước chân của Mục Diệc Thần dừng lại.
Bạch Tâm Hinh bước nhanh đến, vẻ mặt chân thành, "Anh Mục à, Đường Đường như thế nào rồi? Bác sỹ Phó nói sao? Ngày hôm qua em bị người đại diện gọi đi, lo lắng suốt một buổi tối, thật sự sợ Đường Đường bị gì đấy. Ngày hôm nay rảnh rỗi, nên lập tức chạy đến nhìn nó."
Mục Diệc Thần nhìn cô ta một cái, không nói gì.
Bạch Tâm Hinh thấp thỏm.
"Anh Mục... Mục, anh làm sao vậy?"
Mục Diệc Thần thu lại tầm mắt, lạnh lùng cong môi, "Ba mẹ tôi mang Đường Đường đi ra ngoài dạo bộ rồi."
Bạch Tâm Hinh trong lòng vui vẻ.
Cô đến Mục gia, vốn cũng không phải vì nhìn Đường Đường cùng Đàm Nguyệt Như.
Mấy con kỳ đà cản mũi đó không ở nhà, thực lsự à cơ hội trời cho!
Thấy Mục Diệc Thần xoay người rời đi, thì cô ta vội vàng bước nhanh đi theo.
"Anh Mục, anh chờ em một chút! Em không có việc gì gấp, vào nhà chờ dì Mục và mấy người họ trở về là được rồi.
Bạch Tâm Hinh nắm lấy cánh tay của Mục Diệc Thần, áp sát vào người của hắn.
Mục Diệc Thần cau mày, "Buông ra!"
Bạch Tâm Hinh lúc này mới không còn cách nào khác mà buông tay ra.
"Anh Mục, ngày hôm qua em thực sự không còn cách nào mới phải rời đi. Người đại diện thúc giục em nhiều lần, nên em nhất định phải đến. Không nghe được bác sỹ Phó chẩn đoán bệnh, nhưng em cũng lo lắng đến muốn bệnh luôn rồi, tối ngày hôm qua, luôn suy nghĩ đến chuyện này! Ai, Đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-ket-hon-1-tang-1-giam-doc-xin-vui-long-ky-nhan/162585/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.