Editor: Wave Literature
Trong phòng ngủ chính.
Lạc Thần Hi ngồi yên, vẫn đang suy nghĩ đến bánh bao nhỏ.
Lúc này, âm thanh từ cửa truyền đến.
Mục Diệc Thần đầy ý lạnh, bước vào.
Lạc Thần Hi lập tức ném chiếc gối trong tay ra, bước ngay đến, kéo ống tay áo của Mục Diệc Thần.
"Mục Diệc Thần, anh đã trở về rồi! Anh đến nhìn Đường Đường chưa? Đường Đường như thế rồi?"
Mục Diệc Thần cúi đầu, lướt qua khuôn mặt nhỏ căng thẳng của cô, mắt trở nên u tối.
Âm thanh trầm thấp, "Nó ngủ rồi."
Lạc Thần Hi ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Nãy giờ bé vẫn luôn khóc, thật sự đáng thương lắm, khiến tôi đau lòng muốn chết rồi…"
Cô thả tay áo của Mục Diệc Thần ra, vừa muốn rút tay về, thì lại bị đàn ông này cầm ngược lại.
Lạc Thần Hi kinh ngạc, vừa ngẩng đầu, thì dã đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Mục Diệc Thần.
"Cô không có lời gì muốn nói với tôi sao?"
Lạc Thần Hi trong lòng run lên.
Vừa nãy một lòng nhớ đến bánh bao nhỏ, cô quên mất, chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, đều do Bạch Tâm Hinh gây ra!
Mục Diệc Thần trở về, trước tiên đi đến chỗ của bánh bao nhỏ, Bạch Tâm Hinh nhất định đã thừa cơ mà giội nước bẩn lên người cô rồi.
Mục Diệc Thần... Sẽ tin cô sao?
Lạc Thần Hi cắn môi, ngước lên nhìn Mục đại thiếu một chút.
Vẻ mặt của người đàn ông thâm trầm, thực sự không nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
"Người khiến cho Đường Đường khóc, chính là Bạch Tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-ket-hon-1-tang-1-giam-doc-xin-vui-long-ky-nhan/162591/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.