Lạc Thần Hi ngoan ngoãn đi phía sau người đàn ông cao to tới nhà ăn rồi ngồi xuống.
Mục Diệc Thần nhét một đôi đũa vào trong tay của cô, rồi dứt khoát nói: "Ăn đi!"
Bụng của Lạc Thần Hi đã sớm đói cồn cào, bây giờ có đồ ăn trước mắt, dễ dàng ngửi thấy mùi thơm phưng phức thoảng qua.
Cô không lấy bát mà trực tiếp cúi vào nồi bắt đầu há miệng ăn.
"Ô…Nóng quá!"
Miếng đầu tiên ăn đã bị phỏng, nhưng lại bị bỏng đầu lưỡi, không nhịn được tiếp tục cúi xuống gắp tiếp.
Mục Diệc Thần ở bên cạnh nhìn thấy thì cau mày, "Ăn chậm một chút, có ai giành ăn với cô đâu chứ?
Ăn gấp như vậy, đợi lát nữa lại căng bụng cho coi."
Lúc này Lạc Thần Hi mới từ từ chú ý đến hình tượng, nhưng tốc độ ăn vẫn rất nhanh, không bao lâu đã ăn xong.
"Ngon.. Ăn ngon quá! Mục đại thiếu, anh đúng là thiên tài nha, chỉ nấu nướng thôi mà cũng ngon được đến như thế nữa!"
Lạc Thần Hi sờ sờ cái bụng nhỏ, ánh mắt lấp lánh nhìn Mục Diệc Thần, đáy mắt tràn đầy sự sùng bái.
Người đàn ông như Mục Diệc Thần, thực sự là giỏi giang đến tột cùng mà, hoàn mỹ đến vô song luôn!
Khóe miệng của Mục Diệc Thần hơi nhướn lên tỏ ra kiêu ngạo, nhưng lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt rất nhanh, anh hừ một tiếng, "Cô nghĩ người nào cũng ngớ ngẩn như cô hay sao hả?"
"Anh...!" Lạc Thần Hi suýt chút nữa tức giận đến mức nhảy lên.
Rút lại những lời trước đó, cái gì mà nam thần hoàn mỹ chứ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-ket-hon-1-tang-1-giam-doc-xin-vui-long-ky-nhan/162801/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.