Edit: Phong Nguyệt
Mấy phút sau, Văn Nhiên phát hiện Mạnh Miên Đông đang dòm đông ngó tây ở ngoài cửa, chào tạm biệt các đổng sự rồi ra khỏi phòng họp.
Có vài đổng sự từng gặp Mạnh Miên Đông trong tang lễ của mẹ Mạnh, đợi Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông đi rồi, nhịn không được bàn tán với nhau đôi câu, nào là Mạnh Miên Đông thật cao tay, vậy mà câu được Văn Nhiên; nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài…
Văn Nhiên chẳng những biết họ bàn tán sau lưng mà còn biết luôn cả nội dung, có điều ở đời có ai không bị bàn tán sau lưng, chỉ cần không bàn tán trước mặt Mạnh Miên Đông, anh sẽ nhắm một mắt mở một mắt.
Anh chả muốn làm việc gì sất, chỉ muốn dính một chỗ với Mạnh Miên Đông, nhưng anh có chuyện khẩn cấp phải xử lý, vì thế vừa lên xe, lập tức ngồi xuống cạnh Mạnh Miên Đông, hỏi: “Miên Đông, em theo anh tới phòng làm việc không? Hai tiếng thôi, chờ anh xử lý công vụ xong, chúng ta cùng nhau đi ăn trưa.”
Mạnh Miên Đông gật đầu, bỗng hỏi: “Văn Nhiên, bụng anh đang kêu à?”
Văn Nhiên nói dối “Em nghe nhầm rồi.”
Mạnh Miên Đông cúi người, ghé tai lên bụng Văn Nhiên, sau đó xác nhận: “Em không có nghe nhầm.”
Văn Nhiên không thể chống chế, đành thừa nhận: “Anh chưa ăn sáng.”
Mạnh Miên Đông cười nói: “Em biết anh chưa ăn sáng mà.”
Anh kêu Trần Lật đưa hoành thánh xíu mại được gói kỹ qua đây, Trần Lật đang chuẩn bị nổ máy, nghe vậy, đưa cho Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông chuyền sang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-mac-chung-tram-cam/2640370/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.