Ngày hôm đó, lão đạo Xung Linh lại tới, vẫn là viết phù văn cho cương thi mắt xanh.
Bỗng nhiên Xảo Nhi xuất hiện ý tưởng, nếu như mình cũng học được điễn văn này, không phải có thể nói chuyện với nó sao?
Cô nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, đưa tay muốn đánh thức cương thi mắt xanh đang lim dim trong quan tài. Cương thi mắt xanh đã quá quen với những ý tưởng đột phát của cô, nó giữ vững tư thế, không hề nhúc nhích.
Xảo Nhi đẩy hồi lâu không thấy nó có phản ứng, hơi ngờ vực, kê sát mặt vào cẩn thận xem xét, phát hiện nó lại đang giả bộ ngủ.
------------
Cô gục trên người nó, lại lấy tay sờ sờ chà chà lỗ tai nó: "Anh dạy tôi viết điễn văn kia có được hay không?"
Cương thi mắt xanh nhắm mắt lại, nghiễm nhiên giả chết, không thèm nhúc nhích.
Xảo Nhi kéo lỗ tai nó "Có nghe thấy không vậy!"
Một hồi lâu, nó không nghe động tĩnh gì nữa, lặng lẽ mở mắt, nhìn thấy hai mắt Xảo Nhi đang mở to trợn lên nhìn nó.
Nó đưa tay hất bàn tay cô đang nắm lỗ tai mình, Xảo Nhi lại kề sát vào nó "Dạy tôi đi."
Nó nghe chẳng hiểu gì. Xảo Nhi xốc nắp quan tài ra, leo ra bên ngoài, đốt đuốc trong hang động lên. Cầm lá bùa ở trước quan tài của lão đạo Xung Linh khoa tay múa chân với nó. Nó cũng nhận lấy lá bùa, ngó Xảo Nhi đang ra dấu trước mặt.
Xảo Nhi đổ mồ hôi "Tôi không giỡn đâu, anh dạy tôi viết cái này đi."
Cương thi mắt xanh nhìn cô hồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-oi-di-nao/1800721/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.