Tôi cả đời này đều không nghĩ tới mình có thể thẹn thùng mà rên rỉ như vậy ….. Âm thanh này không thể nào là của tôi được! Tích Diệp chắc hẳn cũng bị dọa, ngón tay cậu dừng một chút, tôi có thể cảm thấy rõ ràng hô hấp cậu ấy trở nên dồn dập.
“Thực xin lỗi!” Cậu nhẹ giọng nói, sau đó khom lưng giặt khăn.
Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy, vậy mà từ sau lưng ôm chặt lấy cậu ấy!
Cơ bắp toàn thân cậu cứng đờ, động tác cũng ngừng lại. Cậu cố nặn ra vẻ tươi cười: “Cậu sao vậy? Ôm tôi như vậy thì tôi giặt khăn sao được.”
Tôi càng ôm chặt hơn nữa: “Tích Diệp …..tôi…….tôi thích cậu!”
Lời nói ra xong tôi mới thấy ngượng ngùng đến cực điểm!
Phải nói rằng, tôi đã từng cho mình cùng những lời như vậy vốn đã định trước là không có duyên. Bởi vì tôi nhát gan, sợ nhất là bị người ta từ chối, trước đây yêu thầm cô gái kia cũng vậy, dù thế nào tôi cũng không thể nói ra được những lời này….. Có lẽ là do người ấy là Tích Diệp, là Tích Diệp dịu dàng, thấu hiểu, là Tích Diệp đối xử với tôi tốt nhất tốt nhất, cho nên tôi mới có dũng cảm thổ lộ với cậu ấy sao?
Tôi sợ cậu ấy nghe không rõ, vì thế dán sát vào lưng cậu ấy nói: “Tôi thích cậu…. cực kì cực kì thích….. tôi chưa từng gặp được người nào giống như cậu, vừa đẹp vừa thông minh, ôn nhu lại tinh tế…… Tôi gần như không thấy một khuyết điểm nào của cậu, cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-trong-than-the/2036710/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.