Tô Linh mập mờ ồ một tiếng: “Đã mua quần áo còn đi làm tóc, cậu khai thật đi, có phải cậu chuẩn bị hẹn hò không hả.”
Cô ấy túm lấy bàn tay Mộ Lôi đang khoác trên khuỷu tay của mình, kiễng chân ôm cổ cô, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể vào người cô.
“Nào, cậu có khai hay không.”
Mộ Lôi bị Tô Linh đè đến mức xuýt tắc thở, cô xua tay đầu hàng: “Khai khai khai, mình khai.”
Nghe thế, Tô Linh mới buông tay ra cho cô thở.
“Chẳng phải trước đây mình từng kể với cậu là mình tỏ tình với người ta ư, sau đó thành công rồi nên ngày mai bọn mình sẽ… Đi chơi với nhau.”
Cô vốn định nói là hẹn hò, nhưng ngẫm lại không biết có được coi là thế không nên cuối cùng vẫn đổi thành đi chơi.
“Ồ —” Tô Linh mỉm cười đầy ẩn ý.
“Bộ đồ mình chọn cho cậu trước đây có tác dụng không?” Bộ đồ, bộ đồ nào…?
Mộ Lôi nhớ ra, bộ đồ nội y ren, bộ đồ mà cô mặc vào ngày nhận chủ.
Nghĩ đến hôm đó, mặt cô chợt ửng hồng, sắc hồng lan từ trên mặt đến bên tai, trông cô giống như một con tôm trứng bị hấp chín.
Sao Tô Linh có thể không rõ, cô ấy nở một nụ cười vô cùng đểu cáng: “Dùng tốt đúng không, hả?” Cô ấy vừa hỏi vừa quay cùi chỏ chọc chọc cô.
Mộ Lôi không nói gì, khuôn mặt nhỏ cúi thấp, hai má đỏ như sắp chảy máu. Tô Linh bên cạnh vẫn không chịu buông tha: “Nói mau nói mau.”
“Được rồi được rồi, dùng tốt lắm.”
Mộ Lôi ngẩng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguong-vong-thich-loi/282133/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.