Quyền Đình không nói thêm gì mà chỉ ôm người đến sô pha. Sau đó, một nụ hôn sâu mang theo mùi gỗ đàn hương rơi xuống như muốn nuốt trọn thiếu nữ trong lòng ngực vào bụng, không ngừng mút mát, thậm chí là gặp cắn môi lưỡi của cô.
Sức lực mạnh mẽ làm Mộ Lôi nhíu mày, nhưng cô không hề chống cự mà chỉ mềm mại dựa vào lồng ngực Quyền Đình, mặc cho anh đánh chiếm.
Đến khi được buông ra thì cô đã thở hổn hển, người đàn ông cong ngón tay cốc nhẹ một cái vào trán cô: “Sao em còn chưa học được cách thở thế.”
“Chẳng phải do ngài mãnh liệt quá ư.” Mộ Lôi bĩu môi bất mãn, lâu sau mới phản ứng lại bản thân vừa nói gì: “Không, không có gì ạ.”
Bộ dáng giấu đầu lòi đuôi kia quả thực vô cùng quyến rũ, Quyền Đình ôm cô vào trong lòng ngực, hai chân thon dài giam cầm Mộ Lôi, cằm gác lên đỉnh đầu cô.
“Chiều nay em định làm gì.”
Do bị Quyền Đình ôm vào trong ngực nên Mộ Lôi không dám cựa quậy, cô suy nghĩ một lúc rồi ngoan ngoãn trả lời: “Chắc là em ôn tập lại tài liệu thi tuần sau, tiếp đó ngủ thật đẫy giấc.”
Anh nghe xong khẽ ừ một tiếng, ôm cô không nói gì. Mộ Lôi cũng không phá vỡ bầu không khí này mà hưởng thụ cảm giác an tâm khi dựa vào ngực anh.
Thình thịch, thình thịch.
Trái tim đập rất nhanh, cô lại không tránh né, tận tình hưởng thụ vòng ôm dịu dàng.
Thật lâu sau cô mới nghe thấy giọng nói lười nhác của anh vang lên trên đầu:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguong-vong-thich-loi/282136/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.