Thiên linh linh, địa linh linh, đáp lại Ngôn Tuyên Nhi, chỉ có một mảnh
Điều này làm cho nàng than thở ngồi trên ghế, uể oải thiếu chút nữa không cầm được nước mắt, nhưng trời sinh tính mạnh mẽ, sau vài cái hít sâu, nàng nói với chính mình, “Hảo, Ngôn Tuyên Nhi, không cần gấp, không cần hoảng, ngẫm lại khi còn ngủ trên xe công, sự kiện phát sinh cuối cùng ở hiện đại là……”
Mặt nàng đổi sắc. Nịch thủy! Lúc ấy vì cứu một đứa nhỏ rơi xuống nước, cho nên nàng……
Nàng hít 1 ngụm khí lạnh. Chẳng lẽ nói, nàng căn bản đã chết, mới có thể mượn xác hoàn hồn? Trời ạ! Nàng cảm thấy xương cốt bủn rủn, sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Nhưng, không đúng a! Khi nàng vừa tới thời đại này, rõ ràng là mặc áo pull cùng quần bò của nàng…… Vậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? A! Mặc kệ, trước vẫn nên nhìn xem Kim Ngôn này có bộ dạng gì. Đúng vậy, lại nói tiếp, căn bản nàng không có cơ hội hảo hảo nhìn xem khuôn mặt này!
Hai tay vuốt mặt mình, nàng vội vàng đứng dậy vọt tới trước gương đồng, để sát vào, xem cẩn thận.
Ân, mặt trái xoan này, của nàng! Một đôi mày liễu, là của nàng, một đôi mắt hắc bạch thoạt nhìn hoảng sợ trừng lớn cũng là của nàng, còn có cái mũi rất buồn cười này, không phải của nàng, là ai……
Nàng lẩm bẩm một hồi, tay xoa bóp bóp bóp khắp mặt, thẳng đến đôi môi đỏ mọng kia mở mở khép khép lại thủy chung không có phát ra âm thanh quen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguy-kieu-hoang/517965/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.