"Nếu hắn không quản chuyện này, con liền giữ lại tấu chương này, đừng nhắc lại nữa."
"Nếu hắn định truy cứu, con lại dâng tấu chương này lên cũng không muộn."
"Nói không chừng khi đó con còn có thể được hắn đề bạt."
"Những năm nay người được hắn đề bạt không ít, phần lớn đều có chút năng lực, chỉ cần không đối đầu với hắn, hắn quả thực rất coi trọng nhân tài."
Bạch Ngọc An kinh ngạc nhìn Vương Thái Phó: "Nhưng hắn đối xử với lão sư như vậy..."
Vương Thái Phó nhìn Bạch Ngọc An: "Ta và hắn thường xuyên bất đồng quan điểm, hắn nhằm vào ta cũng là chuyện bình thường."
"Nhưng con còn cả tương lai phía trước, không cần thiết phải đối đầu với hắn."
"Con phải hiểu, chuyện hắn đè xuống, con tấu lên cũng vô dụng."
Bạch Ngọc An ở chỗ Vương Thái Phó nói chuyện thêm một lúc, Đàm thị bên ngoài liền đi vào: "Cơm nước đã xong rồi, ra dùng cơm thôi."
Mấy ngày nay Vương Thái Phó đều nằm trên giường dùng cơm, nhưng hôm nay Bạch Ngọc An đến, tâm trạng ông rất tốt, liền để Đàm thị đến giúp mặc y phục, muốn dậy ra ngoài.
Bạch Ngọc An có chút lo lắng cho thân thể lão sư, ở bên cạnh khuyên can hai câu.
Đàm thị liền cười nói với Bạch Ngọc An: "Con cũng đừng khuyên ông ấy nữa, hôm nay lão sư vui vẻ, cứ chiều theo ông ấy đi."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguy-lang-tinh-quynh-ngoc/1515467/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.