Sau khi Bạch Dạ cùng Hạ Quân tách nhau ra, cậu đi theo người giúp việc đang khiêng những chiếc rương trở về hậu viện, liếc mắt một cái nhìn thấy Hạ Sâm đang ngồi trên bờ ao câu cá, hắn nở nụ cười: “A Sâm, tôi về rồi này.”
Ánh mắt Hạ Sâm lướt một lượt qua những chiếc rương mà người giúp việc đang khiêng, sau đó lại chuyển tới trên mặt Bạch Dạ, nhìn thấy nụ cười xán lạn của cậu thì không khỏi nhướng mày, Đúng là một nụ cười rực rỡ, nhưng thứ ẩn sau nụ cười đó lại khiến người ta có một cảm giác không lành: “Ở bên ngoài chơi vui vẻ chứ?”
Bạch Dạ kéo ghế dựa ngồi bên cạnh hắn: “Trừ việc gặp phải mấy người Cửu trưởng, bị bọn họ sỉ nhục một phen rồi thiếu chút nữa bị đánh cho một trận ra thì cũng coi như chơi vui lắm.”
Hạ Sâm thông minh nghe một lần là hiểu được ý của cậu ta: “ cậu đang kể tội với tôi sao?”
“Đúng vậy, ở Hạ gia này tôi chỉ có thể ỷ lại vào anh. Anh làm chồng mà lại không giúp tôi đòi lại công bằng thì đúng là một tên đàn ông tồi tệ.” Trong lòng Bạch Dạ biết rõ rằng mặc dù Cửu trưởng lão đã cúi đầu nhận sai với cậu, nhưng bên trong chắc chắn không cam lòng một chút nào. Có khi đợi vết thương khỏi xong sẽ lại đến tìm cậu để gây rắc rối, đương nhiên cậu không thể dễ dàng bỏ qua cho Cửu trưởng lão như vậy được.
Hạ Sâm buồn cười, móc điện thoại ra gọi cho trưởng lão chấp pháp, lãnh đạm nói: “Hạn cho ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyen-phoi-nghich-tap-kim-nguyen-bao/2547665/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.