“Ăn no sao?” Cố Dịch Huân nhẹ giọng hỏi Lộ Diêu, thanh âm thuần hậu cùng ánh nến mờ ảo mang theo một loại dụ hoặc khác thường.
“No rồi!” Vì chúc mừng Lộ Diêu mới được thăng chức, Cố Dịch Huân vì Lộ Diêu mà tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối tinh xảo lại phong phú lãng mạn dưới ánh nến. Lộ Diêu ăn ngon là tâm tình tốt rồi, cao hứng trả lời Cố Dịch Huân.
“Rất tốt.” Cố Dịch Huân gật gật đầu, cầm khăn ăn lau lau khóe miệng, động tác thong thả mà tao nhã, “Bây giờ, đến lượt anh ăn.” Ngữ điệu vẫn như cũ không gợn sóng một chút nào, giống như đang nói đến bữa tối thực sự.
Ngữ điệu quá mức nhẹ nhàng đến nỗi làm Lộ Diêu xem nhẹ thâm ý trong lời nói của anh, còn ngây ngốc nhìn anh hỏi, “Ân? Không phải vừa ăn xong sao? Anh chưa ăn no sao?”
“Đúng vậy, chưa ăn no, cho nên muốn ăn em.” Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng rõ, rơi xuống trên bàn ăn theo phong cách cổ điển của Châu Âu, ánh nến lóng lánh, lộ ra một vầng sáng trắng thanh nhã. Cố Dịch Huân vì dưới ánh trăng đó mà biến thân thành đại sói xám tà ác cười dữ tợn với tiểu cừu, lộ ra răng nanh chói mắt. Từ lần trước hưởng qua hương vị của cô gái nhỏ một lần thấy không thể quên được, tựa như cây thuốc phiện, chỉ cần thử qua một lần thì loại cảm giác mê say sẽ khắc sâu đến tận xương tủy, từ nay về sau liền trở thành nghiện!
Lộ Diêu phản xạ theo một đường vòng, lúc này rốt cục hiểu được Cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyen-the-mua-gio-de-doi-nang-vo-uu/2326663/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.