Công việc của Trình Nghi Triết quả thật rất bề bộn, ngoại trừ ban đêm có thể ôm nhau ngủ, ban ngày cô dường như không hề nhìn thấy bóng dáng anh ta. Trong một thành phố hoàn toàn xa lạ, mỗi ngày cô đứng trên ban công trên khách sạn nhìn ra quang cảnh bên ngoài, với bầu trời màu xanh lam, những hàng cây xanh xanh, và bãi cỏ trải dài xanh mát. Quan trọng là cô không hề cảm thấy cô đơn, dù đến một nơi hoàn toàn xa lạ nhưng cô không hề có cảm giác đè nén. Khả năng thích nghi của cô rất yếu, thậm chí đặc biệt kém. Hồi vừa tốt nghiệp tiểu học mới chuyển sang sơ trung, có một lần cô một mình tham dự một hội trại Anh Ngữ, 2 tuần phải đơn độc ở một nơi xa lại khiến cô muốn khóc, chỉ biết ở trong phòng ngủ nghe những âm thanh nhốn nháo của những người bạn cùng phòng nói chuyện mà cô không hiểu họ nói thứ tiếng gì khiến cô càng muốn khóc, cô cũng không biết cảm giác hiện tại của mình là gì, lại càng không thể kể với bất kỳ ai, khiến cô càng muốn khóc. Hai tuần trước khi tốt nghiệp sơ trung, ngày ngày, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất là về nhà, suy nghĩ đó khiến cô không muốn học hay làm bất cứ việc gì khác, cứ như vậy, tâm trạng của cô càng ngày càng bức bối. Tuần lễ đầu tiên khi học đại học còn thê thảm hơn, lần đầu tiên đối mặt với những con người xa lạ, cô thật sự muốn “bán tình yêu” của chính mình, cô muốn quen đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyen-uoc-tron-doi/1253182/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.