Thấy mặt Dung thị, sắc mặt Hoàng Thượng càng trầm, đêm 30 đang yên đang lành lại xảy ra chuyện thế này, còn gặp phải nữ nhân gần như đã bị hắn quên mất, đổi lại bất kỳ ai, tâm tình cũng sẽ không tốt được.
"Sao ả lại ở đây?" Hoàng Thượng nhìn về phía thị vệ liên can.
Bọn thị vệ cúi đầu, thật sự không biết phải giải thích làm sao. Dung thị chạy đến thế nào, và vì sao lại đến đây, bọn họ đúng là không biết.
"Còn nữa, ả sao lại có pháo?" Dung thị nếu chỉ đơn thuần xuất hiện ở đây, Hoàng Thượng cũng không muốn truy cứu cái gì, còn cho là lãnh cung trông coi không nghiêm, trách phạt một chút cũng được. Nhưng hiện tại thiếu chút nữa làm Vương Nhất Bác bị thương, hắn sẽ không thể không điều tra rõ ràng.
Những người liên can vẫn trầm mặc, Hoàng hậu cau mày đứng ở một bên. Lần trước Dung thị chạy đến là do nàng an bài, lần này nàng thật sự một chút cũng không biết.
"Đi tra cho trẫm! Là ai thả ả ra? Ả sao lại có pháo?!" Hoàng Thượng quát lớn.
"Rõ!" Người hầu bên người lập tức lĩnh lệnh, dẫn người đi xuống tra xét.
"Phụ hoàng, đi vào chờ đã. Bên ngoài trời giá rét, long thể quan trọng hơn." Tiêu Hoàng bên cạnh nói.
Hoàng Thượng gật gật đầu, lại nhìn Dung thị quỳ gối tại chỗ, vẫn vẻ mặt ngây ngô cười, nói: "Ép giải ả vào lao, trẫm xem ả làm sao còn đi ra được nữa." Nói xong, Hoàng Thượng liền xoay người trở về đại điện.
Xe ngựa vững vàng chạy về phía Lân Vương phủ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyen-vi-nguoi/2096477/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.