Trước kia quen nhau, Thôi Nam cũng đã từng hôn tôi, nhưng không biết tại sao, khi đó tôi lại không hứng thú gì với hoạt động trao đổi nước bọt này, cái này có gì mà hay, anh nuốt nước bọt của tôi, tôi nuốt nước bọt của anh, thật là gớm. Có khi anh ta còn muốn đưa lưỡi nhập cảnh trái phép vào miệng tôi, nhưng khí lực của tôi còn lớn lắm, lần nào cũng có thể đẩy lưỡi anh ta về lại với ông bà, đến cuối cùng, hai người hôn môi lại trở thành hai đầu lưỡi đấu đá, tôi càng lúc càng chuyên chú đẩy đầu lưỡi anh ta ra.
Đôi lúc cũng có cảm giác máu sôi lên hưng phấn, nhưng lúc đó tôi còn quá nhỏ, với mấy chuyện thân mật nam nữ này còn ác cảm nhiều, mỗi lần Thôi Nam thoáng nhiệt tình quá mức, tôi lại tự động lui về cấm địa của bản thân, cho nên Thôi Nam luôn dùng đôi mắt hoa đào ngấn nước khổ não nhìn tôi: "Nha Nha, em chừng nào mới lớn được đây?"
Nhưng mà tới khi tôi trưởng thành, anh ta lại đi mất rồi. Khi anh ta đi rồi, trong những đêm dài dần trôi, không có vòng tay ôm, không có môi hôn nồng cháy, tôi mới chợt vỡ lẽ, hóa ra ngày đó tôi cũng cần. Tôi cũng cần một đôi tay chắc nịch ôm lấy tôi, tôi cũng cần một vòm ngực ấm áp thiêu đốt tâm hồn tôi. Cho nên khi Trình Gia Gia hôn tôi, tôi không hề kháng cự, tùy theo bản năng mình mà đón nhận nhiệt tình của anh.
Đem chúng tôi ra khỏi trạng thái lửa cháy phừng phừng là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyen-yeu-em-lan-nua/2576416/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.