Biên tập: Rét
=========
Hôm sau lúc Thẩm An Đồ tỉnh giấc, Tạ Đạc đã không thấy đâu. Một mình cậu nằm trên giường lớn, dần dần cảm nhận nỗi cô đơn trong căn phòng chỉ có một mình cậu.
Dùng xong bữa sáng, Thẩm An Đồ lấy máy tính bảng tìm kiếm món ăn để nấu cho buổi trưa như một thói quen, kết quả food blogger yêu thích nhất của cậu vẫn chưa cập nhật bài mới. Thẩm An Đồ càng chản nản, đến trưa cũng không có tâm trạng để nấu ăn, vì vậy cậu đành nhắn cho dì Triệu một tin bảo dì cứ nấu gì cũng được.
Thẩm An Đồ đi dạo hai vòng vu vơ trong căn biệt thự to lớn và trống trải. Cuối cùng cậu quyết định bước vào phòng sách, lên mạng tìm kiếm đào tạo phiên dịch âm thanh để phục hồi chức năng não.
Nửa tiếng sau, Thẩm An Đồ nhắn cho Tạ Đạc một cái tin kể lể than vãn.
[Trước đây em làm phiên dịch viên thật sao? Sao mà em chẳng nhớ nổi bất kỳ một phần kiến thức nào vậy? Em đúng là phế vật mà QAQ...]
Năm phút sau, tin nhắn Tạ Đạc gửi đến.
[Đúng thế.]
[...]
Chẳng biết hắn tán thành câu nào, Thẩm An Đồ úp mặt lên bàn nghi ngờ bản thân rồi nghi ngờ cuộc sống.
Tạ Đạc vừa mới ký xong một xấp giấy tờ, liếc mắt nhìn hành động của Thẩm An Đồ, khóe mắt không khỏi cong lên.
Tất nhiên Thẩm An Đồ không phải là phiên dịch viên, và cậu cũng chưa từng học qua phiên dịch. Thời đại học, cậu học song song hai văn bằng là tài chính và pháp luật. Kể cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyet-ha-an-do/2321/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.