Cánh cửa gỗ vừa dày vừa nặng chậm rãi khép lại, ngăn cách tiếng vang vụn vặt bên ngoài, trong phòng làm việc trở nên yên lặng.
Mạc Nguyệt Lãng thu hồi tầm mắt, nghiêng người cầm hai trang giấy trên bàn trà, nhìn tấm hình thẻ bên góc phải hỏi: "Cậu ấy là ai?"
Khương Tuệ quét mắt qua tờ lí lịch trong tay Mạc Nguyệt Lãng, bên trên có họ tên và tuổi tác của Lục Phong Thanh, thậm chí còn có ngày sinh và chiều cao, đương nhiên Khương Tuệ biết Mạc Nguyệt Lãng không muốn hỏi mấy thứ này.
Cô cầm ly cà phê đã nguội lạnh lên, lời ít ý nhiều nói ngắn gọn: "Một đứa trẻ vừa hiểu chuyện vừa nỗ lực."
Lục Phong Thanh năm nay 24 tuổi, đã qua cái tuổi được xem là trẻ con từ lâu.
Nhưng mà đối với Khương Tuệ, cô thường gọi những người như vậy là đứa trẻ, bởi vì trong cái giới giải trí này hiếm có người nào thuần khiết như vậy.
"Hiểu chuyện thì có thể nhìn ra." Mạc Nguyệt Lãng ngước mắt lên từ hàng cuối của tờ lí lịch, nhìn về phía Khương Tuệ, "Còn nỗ lực là sao?"
"Nỗ lực học cách chụp ảnh." Khương Tuệ kể đơn giản lại chuyện hôm trước cho Mạc Nguyệt Lãng, nói đến chuyện lúc xem hình trong máy ảnh của Lục Phong Thanh, còn buồn cười nhíu mày, "Cậu nói xem cậu ta có hài hước không chứ? Tôi còn tưởng trong máy ảnh của cậu ta có giấu bí mật của mấy nghệ sĩ, đến khi mở ra thì thấy một con mèo."
Lời nói kia giống như nói, nghĩ đối phương là sói, kết quả lại là thỏ trắng nhỏ.
"Chị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyet-lang-phong-thanh/429261/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.