Trong thung lũng trường phong phần phật.
Đàm Ma La Già đứng ngây ra kinh ngạc.
Dao Anh níu tay áo chàng, ho khan vài tiếng, khuôn mặt hiện lên nụ cười yếu ớt.
"Lúc trước, em kính ngưỡng tin tưởng Pháp sư, đối với Pháp sư lúc là Nhϊếp Chính Vương cũng thế, chưa hề nghĩ khác."
Dù cho chàng là La Già hay là Tô Đan Cổ, luôn tỉnh táo trầm ổn, chưa từng có cảm xúc dư thừa, càng không biểu hiện du͙🇨 vọиɠ đàn ông.
Thêm lần nàng không cẩn thận nhìn thấy chàng trần trụi, chàng vẫn rất thản nhiên, hoàn toàn không có cảm xúc gì khác, trong lạnh như ngọc.
Dao Anh còn cho là, Đàm Ma La Già xem nàng là một tiểu cô nương còn chưa lớn.
Cộng thêm nỗi lo cho an nguy Lý Trọng Kiền và thế cục các châu Tây Vực, nàng càng không có thời gian rảnh rỗi mà phân tâm nghĩ mấy chuyện này.
"Sau đó, lúc Pháp sư bị bệnh, Tất Sa lần lượt mời em bầu bạn với Pháp sư, khi đó dù lòng em đầy nghi hoặc, cũng không suy nghĩ nhiều, cứ nghĩ vì em hiểu rõ bệnh tình Pháp sư và sẽ giữ bí mật của chàng, nên Tất Sa mới tìm em. Mãi cho đến lần trước, em mới bắt đầu nghi ngờ..."
Dao Anh nhìn sườn mặt của Đàm Ma La Già.
"Đêm đó, Pháp sư thừa dịp em ngủ, đắp chăn lại giúp em, muốn... chạm vào em..."
Lúc ấy, chàng nhìn nàng rất lâu, lâu đến mức nàng nghi ngờ có phải chàng định làm gì.
Nghe nàng nhắc lại chuyện đêm hôm ấy, Đàm Ma La Già không lên tiếng, gió lồng ống tay áo nhẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyet-minh-thien-ly-la-thanh-mai/2455355/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.