Cuồng phong thốc bốn hướng, cát bụi tung mù, chim chóc gần như biệt tích, chỉ còn mấy con ưng được huấn luyện nghiêm chỉnh không sợ gió lớn, xoay quanh trên bầu trời thung lũng thật lâu.
Mấy binh sĩ Bắc Nhung núp sau mõm đá lớn trên dãy núi, nhìn về xa xa, trên người mặc áo da màu bụi tối, cung tên hay bội đao đều bọc vải để tránh phản xạ ánh sáng, tan lẫn vào núi đá, dù có ưng bay trên trời cũng khó có thể phát hiện.
Dưới dãy núi, một đám trâu rừng trốn trong khe núi khuất gió uống nước bên bờ sông.
Binh sĩ đã mai phục trên dãy núi rất nhiều ngày, hầu như mỗi ngày đều nhìn thấy đám trâu rừng, một tên trong đó khó nhịn nỗi đói khát, móc miếng bơ khô ra gặm mấy miếng, bỗng tên bên cạnh tự dưng rục rịch, hạ giọng: “Địch kìa!”
Cả đám lập tức nín thở, nhìn ra thung lũng, chỉ thấy ở chân trời mờ mịt, trong cát bụi loáng thoáng nhấp nhô mấy cái bóng mơ hồ, rất nhanh, mấy cái bóng càng lúc càng rõ, với tốc độ kinh người cát bụi tung cao mấy trượng, tiến về phía họ, đó là một đội kỵ binh mặc giáp đen, giữa đội, từng lá cờ đen phần phật bay.
Binh sĩ phi nước đại xuống núi, bay người lên chiến mã, lao vùn vụt đi doanh địa báo cáo quân tình.
Bắc Nhung không ngờ quân Vương Đình đến nhanh thế, nhưng do chuẩn bị đầy đủ nên không rối, chỉ sau chốc lát, trong quân doanh vang lên tiếng kèn tu tu, tiếng hò hét la ó động trời, Đại Vương tử dẫn theo mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyet-minh-thien-ly-la-thanh-mai/2455397/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.