Chương 46
Đêm dài người vắng, vạn vật tĩnh lặng, Ninh Vọng Thư nằm trên nóc nhà, nghe mõ gõ hai tiếng, rồi lặng lẽ bám góc tường trượt xuống, co người lại, rón rén đi tới cửa sổ…
Lúc sáng nghe được lời của Nam Cung Lễ Bình, nàng liền nghi ngờ, nhanh chóng quyết định đến nhà Vương Thụy nghe ngóng. Sau khi dùng cơm với Nam Cung Nhược Hư, nàng đi đến gần nhà của Vương Thụy, chờ mọi người trong nhà về phòng hết, mới lẻn vào. Nàng quen đi ban đêm, tuy trước kia chưa từng tới đây, may mà ở đây không có nhiều phòng, nàng nằm trên nóc nửa ngày, thấy người mặc quần áo hoa lệ đi vào phòng, chờ một lát rồi mới nhìn thử.
Lúc này trong cửa sổ chính là con của Vương Thụy – Vương Đức Quân và tiểu thiếp của hắn.
Ánh đèn mờ ảo, thấp thoáng thấy được bên trong có một phụ nữ ngồi trước bàn trang điểm tháo trâm cài, xõa tóc ra.
“Cứ kéo dài từng ngày như vậy cũng không phải là cách, chúng ta nghĩ cách khác đi.” Nữ nhân khẽ thở dài, “Theo thiếp thì bán cửa hàng tơ lụa, lấy ít tiền mà buôn bán. Chàng không nỡ, nhưng người trong nhà phải sống thế nào.”
Nam nhân không kiên nhẫn nói: “Dài dòng cái gì, một nữ tắc như nàng thì sao hiểu được.”
“Sao thiếp lại không hiểu,” Nữ nhân vẫn dịu dàng, “Thiếp biết chàng hiếu thuận, cửa hàng tơ lụa là tâm huyết của lão gia, lão gia vừa đi, đương nhiên chàng không nỡ. Nhưng mà… Cứ kéo dài như vậy, sẽ thêm được bao lâu.”
“Phụ thân đi đột ngột, không để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyet-ta-bich-sa-song/231249/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.