Chương 43
“Vậy thì…” Nàng nghĩ kỹ, “Sư phụ ta không ở trong thành, chàng cũng không thể đến Thục trung xa như vậy, chúng ta viết thư cho sư phụ trước, nói lão nhân gia ngài đến đây, theo chàng được không?”
“Được thì cũng được, nhưng hình như quá thất lễ.”
“Không sao đâu, sư phụ ta không kiên nhẫn nhất là mấy cái cấp bậc lễ nghĩa. Ngài thường nói nếu không không có mấy cái quy củ dài dòng, ngài còn sống thêm được vài năm.” Ninh Vọng Thư cười nói, “Chờ sư phụ ta đến đây, chắc mất tầm một tháng, đến lúc đó chuyện của ta chắc cũng đã xong.”
Nam Cung Nhược Hư biết nàng nói đến chuyện dây vàng áo ngọc, thấy bộ dạng nàng, tuy không thích việc này, cũng quyết tâm tra ra manh mối. Trong lòng bỗng lo lắng mơ hồ.
“Đúng rồi, còn lệnh tôn lệnh đường, nàng cũng viết thư sao?” Hắn nhớ là chưa bao giờ nghe nàng nói về cha mẹ, trong miệng luôn chỉ có sư phụ và sư huynh muội.
“Lệnh tôn? Lệnh đường?” Nàng sửng sốt một lát, mới nhớ tới mình còn nói với hắn chuyện gia đình, “Ta được sư phụ nhặt, cha mẹ là ai, ta cũng không biết.”
Nhìn hắn ngạc nhiên, trong ánh mắt toát ra nét đau thương, nàng cười nói, “Lúc sư phụ nhặt được ta, ta còn rất nhỏ, vẫn chưa biết đi biết nói, chẳng nhớ rõ mấy chuyện ngày trước. Nghe nói năm ấy Sơn Đông có đại hạn, rất nhiều người không nuôi nổi con, trách không bọn họ được. Ta may mắn lắm, gặp được sư phụ, khi đó không biết có bao đứa bé giống ta, đều chết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyet-ta-bich-sa-song/231253/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.